Thời gian ơi có ai ngờ
Trôi nhanh và cuốn tuổi thơ lặn chìm
Mái tranh rạ khói lam dìm
Sau cong lên mãi để tìm trời xanh
Bâng khuâng mành trúc dập dềnh
Ấy là gió nhớ một mình em thôi
Em nâng tay cái bình vôi
Mà như ôm cả nổi trôi của bà
Gió du dương rặng tre ngà
Có đàn chèo bẻo thường qua sân vườn
Cây sào nhớ ngọn trầu vươn
Cái mo cau nhớ giếng hơn nhớ mình
Chõng tre ru giấc ngon lành
Ngày mưa mẹ dục đưa nhanh lúa vào
Đêm nằm nhẩm đếm trời sao
Mùa xuân nhẩm tính ngày đào ra hoa
Ngày xưa ơi quặn lòng ta
Cứ mong Tết nhẩm ngày hoa xòe vườn
Cây sào nhớ ngọn trầu vươn
Cái mo cau nhớ giếng hơn nhớ mình
Chõng tre ru giấc ngon lành
Ngày mưa mẹ giục đưa nhanh lúa vào
Đêm nằm nhẩm đếm trời sao
Mùa xuân nhẩm tính ngày đào ra hoa
Ngày xưa ơi quặn lòng ta
Cứ mong Tết nhẩm ngày hoa đào xòe!
Tác giả: Phạm Quang Thu